Hình mang tính chất minh hoạ cho bài viết. Photo Courtesy:Metropostcard
Như một thói quen từ thời xa xưa, khoảng thời gian từ những ngày giáp Tết đến hết tháng một âm lịch là thời điểm mọi người rủ nhau đi xem bói để biết vận mạng trong năm của mình như thế nào.
Cứ tưởng sống ở xã hội phương Tây phát triển thì việc bói toán trở nên “vô nghĩa” nhưng với cộng đồng người Việt ở Mỹ, dù đã định cư và sống xa quê hương lâu năm nhưng việc đi coi bói đầu năm vẫn được xem là một phong tục, một thói quen, một lối mê tín khó bỏ.
Ở miền bắc California có cộng đồng người Việt và người châu Á khá đông, nên việc tìm một “thầy bói” người Việt Nam hay người Việt gốc Campuchia, người việt gốc Hoa biết nói rành rẽ tiếng việt là không khó. Sống ở Mỹ cũng được gần chục năm rồi nhưng tôi bao giờ biết đến coi bói là gì và cũng chẳng biết thầy bói ở Mỹ có khác với ở Việt Nam mình là mấy không nên tôi cũng tò mò và muốn coi một quẻ xem năm nay vận hạn mình thế nào.
Được sự giới thiệu của một người bạn, tôi tìm đến cô H, một người được rất nhiều cô dì rỉ tai nhau rằng nói đâu trúng đó, chỉ bày nhiều cách kiếm tiền làm giàu rất hiệu quả. Để hẹn giờ gặp mặt cô H, tôi phải gọi nhiều cuộc điện thoại vì rất nhiều lý do khác nhau, nào là “thầy bói” đang bận coi cho khách, vì “thầy bói” đang đi nha sĩ khám răng. Đến cuộc gọi thứ 4, thì tôi mới có được cái hẹn ngày giờ chính xác. Qua cuộc điện thoại lấy hẹn, tôi được dặn dò khá kỹ càng là trước khi đến nhà cô H để coi bói phải đến đúng giờ, nếu trễ hơn là bài sẽ không linh, khách đến coi thì chỉ đến một mình chứ không rủ rê nhiều người, khi đi nhớ đừng dắt theo con nít để khỏi phải gây ồn ào, ảnh hưởng đến việc gieo quẻ.
Nhà cô H có khuôn viên không mấy rộng nhưng chật kín xe đậu trong sân lẫn ngoài lề đường. Trước cửa nhà có dán 1 tấm giấy thật to thông báo vài điều trước khi bước vào nhà để xem bói: Chỉ được bấm chuông đúng 1 duy nhất lần chứ không được bấm nhiều lần, Từ chối coi bói cho phụ nữ có thai, khi vào nhà phải giữ im lặng, không gây ồn ào, mất trật tự. Giá mỗi quẻ cho một người là 40$. Người bạn đi cùng tôi đọc xong cười khúc khích, coi bộ “thầy bói” ở Mỹ nghiêm khắc và kỹ lưỡng hơn thầy bói ở Việt Nam mình thì phải, vì ngày xưa khi còn ở Việt Nam, chúng tôi đi coi bói, thì ôi thôi, nhà “thầy” lúc nào cũng đông nghẹt người xếp hàng với đồ cúng, bánh trái, xô bồ như cái phiên chợ họp ngày cuối tuần. Vừa đứng chờ được mở cửa, tôi vội tính nhẩm, nếu mỗi ngày trung bình cô H có 3 người khách thì mỗi ngày cũng kiếm được 120$, và mỗi tháng cũng bỏ túi được hơn $3,000 mà chẳng phải khai thuế hay đóng thuế thu nhập cá nhân như 1 người lao động trong xã hội Mỹ gì cả. So với cuộc sống của 1 người Việt nhập cư ở Mỹ, thì số tiền thu nhập hơn $3000 mỗi tháng là 1 mức lương được xem là tạm ổn.
Trong nhà cô H lúc này cũng có vài người khách đang ngồi chờ. Hầu hết là những người phụ nữ đủ lứa tuổi và có cả 1 cặp vợ chồng đứng tuổi ngồi trong góc phòng với vẻ mặt đầy âu lo, theo lời họ kể thì cả 2 vợ chồng đều đang muốn bỏ 1 số tiền đến gần 1 triệu dollar để mua bán địa ốc, nhà cửa ở tiểu bang Texas nhưng cả 2 không biết có nên liều lĩnh với việc làm ăn này không, họ muốn tìm đến cô H để xin ý kiến. Nhìn họ làm tôi nhớ đến câu chuyện của vợ chồng anh bạn mà tôi quen được qua 1 lần đi cắt tóc. Vợ chồng anh này vừa mới sang Mỹ được vài năm, chị vợ sống bằng nghề làm nail và anh chồng là thợ cắt tóc, nhưng vì muốn đổi đời nên 2 vợ chồng đi vay mượn tiền bạc của bạn bè và bà con họ hang để mở 1 nhà hàng ngay khu người Việt Nam. Với số vốn bỏ ra gần $100,000 nhưng sau cả năm trời làm ăn ế ẩm và thua lỗ vài chục ngàn dollar, cả 2 vợ chồng đều buồn rầu lo lắng, rồi theo lời giới thiệu của người quen, vợ chồng anh này tìm đến “thầy Th”, một thầy xem tử vi, bói toán, chiêm tinh khá nổi tiếng và đã từng là giáo sư của 1 trường đại học danh tiếng ở Việt Nam để mua “ngải làm ăn”. Chẳng biết “ngải làm ăn linh thiêng” làm bằng 1 mảnh vải mềm có vẽ ngoằn nghoèo nhiều đường nét được cuộc lại bỏ vào 1 túi nhựa mà thầy Th bán cho vợ chồng anh bạn tôi với giá $2,000, theo thầy Th thì cứ mang về và treo ngay giữa trần nhà của quán nhậu thì sẽ buôn may bán đắt trong 1 năm tới. Sau thời hạn 1 năm, thì ngải hết hiệu lực, 2 vợ chồng nên nhớ phải đến tìm gặp thầy Th để lấy ngải mới. Vợ chồng anh bạn tôi cũng răm rắp nghe theo lời thầy Th. Ai ngờ đâu 1 năm trời treo ngải làm ăn của thầy Th trong quán, việc buôn bán của 2 vợ chồng cũng chỉ ở mức đủ xoay sở để trả tiền rent và điện nước mà thôi. Được 1 thời gian thì họ cũng bán nhà hàng để trả hết nợ nần và trở về với nghề làm nail, cắt tóc.
Quay lại với việc tôi đi xin quẻ coi bói ở nhà cô H, theo tôi được biết, người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị tiếp khách coi bói từ việc nghe điện thoại, lấy hẹn, mở cửa đón khách, đến mời nước là chồng của cô H. 2 vợ chồng cô H đã sang Mỹ định cư khá lâu và có 1 người con trai nhưng chẳng may sau 1 tai nạn, cậu con trai đã trở nên tàn tật và người chồng cũng không còn khả năng lao động. Mọi thu nhập trong gia đình đều do cô H gánh vác từ việc coi bói trong nhiều năm qua với vốn liếng bỏ ra là một cổ bài Tarot. Cô H chừng 50 tuổi, với nhiều loại trang sức trên người và cách trang điểm trên khuôn mặt trái xoan khá đậm, cô ngồi gác hẳn 2 chân trên chiếc ghế bành sofa trong phòng khách để lật bài xem quẻ tiếp khách.
Chẳng biết cô H nói gì với người phụ nữ đứng tuổi vừa bước ra khỏi phòng khách mà cô ấy chỉ buồn bã nói với người thân đi cùng đang ngồi cạnh tôi rằng: ngày mai phải về tìm mua lá mơ tươi xay ra uống mới sống khoẻ qua hết năm nay được. Một chị đang ngồi chờ cạnh người bạn đi cùng tôi nghe vậy liền cho hay nên nghe lời mà về tìm lá mơ uống, vì cô H xem về làm ăn, sức khoẻ, tiền bạc là rất đúng chứ còn muốn đi coi về tình duyên, gia đạo thì nên đến anh Tám A. Rồi chị vui vẻ cho chúng tôi số điện thoại của anh Tám A và nói khi nào gặp rắc rối về gia đạo, tình duyên, em nên đến gặp anh Tám A.
Khi đến lượt mình, qua vài lời hỏi chuyện xã giao với nụ cười tươi rói, cô H nói tôi xóc bài, bao nhiêu cái thì tuỳ, sau đó kinh đôi và rút ra 2 lá. Ngồi chờ tôi xóc bài, cô H vừa ngáp vừa thở dài với vẻ mệt mỏi và nói mấy ngày nay khách đông quá nên chẳng có thời gian để ngủ. Bộ bài Tarot cô H dùng để xem bói gây cho tôi nhiều ấn tượng và khiến tôi khá tò mò vì trước giờ tôi chỉ đi xem bói bài tây mà thôi. Cô H nói tôi muốn hỏi điều gì trong năm nay thì cứ lần lượt xóc 9 bài cái rồi bóc ra 9 lá để cô giúp tôi trả lời điều đó. Tôi bóc trúng lá bài nào có hình gì là cô H nói lên những điều trong hình vẽ trên lá bài đó như việc nhìn hình kể chuyện cho trẻ mẫu giáo. Khi tôi bóc là bài hình vẽ một cậu bé ôm chặt trên tay 1 chiếc bình to màu vàng thì cô H nhìn lá bài và “kể” rằng năm nay tôi sẽ có nhiều tiền nhưng lá bài tiếp sau đó, tôi lại bóc được hình của 1 cậu bé khác cao to hơn đang vớt tay muốn chạm đến những vì sao trên trời thì cô H lại phán rằng tiền bạc năm nay tôi có rồi lại bay đi hết. Tôi gạ hỏi có cách nào để giúp tôi giữ được tiền bạc trong năm nay không, ví dụ như việc dùng bùa ngải thì cô H trả lời cô H có bùa ngải ở đây nhưng nếu tôi thực sự muốn thì tôi phải bỏ ít tiền nong rồi cô H sẽ giới thiệu cho tôi vài chỗ để mua bùa ngải rất hiệu nghiệm mà cô H quen thân nhiều năm nay.
Trước khi đứng dậy bước ra khỏi phòng, tôi không quên đặt trên bàn bì thư đã bỏ sẵn $40 theo giá quy định. Cô H vui vẻ cầm lấy bì thư bỏ vào chiếc túi xách LV bên dưới ghế sofa rồi đưa tôi 1 cái business card có in sẵn số điện thoại, địa chỉ và cả bản đồ đường đi đến nhà cô ở mặt sau tấm card và nói: Em cầm cái card này, lần sau có đến nữa thì cũng nhớ gọi hẹn trước, và nếu có quen biết đồng hương Việt Nam nào muốn xin quẻ coi bói thì giới thiệu đến chị, cả người nước khác chị cũng có thể coi và có người thông dịch viên tuỳ theo ngôn ngữ của họ nữa. Tôi cầm lấy tấm card và nói cám ơn rồi bước ra khỏi phòng. Còn chị bạn đi cùng tôi hơi thất vọng khi cô H không nói rõ nhiều chi tiết về chuyện tình duyên của chị ấy trong năm nên rủ tôi tìm đến anh Tám A mà khi nãy mới vừa được giới thiệu.
Qua cuộc điện thoại với anh Tám A, ngay câu đầu tiên tôi đã được căn dặn không được phép gọi là “anh Tám A”. Thì ra vì không muốn khẳng định giới tính của mình nên mọi người không được phép dung từ “anh” để xưng hô với Tám A mà chỉ được phép xưng hô và gọi theo cách thân mật là “Tám A” thôi. Với giọng ngọt ngào đầy nữ tính, Tám A xin lỗi chúng tôi vì lịch hẹn với khách đã kín hết từ trước Tết đến đầu tháng 2 âm lịch nên tôi và người bạn đành phải chờ tuần sau, sang tháng 2 âm lịch rồi mới lấy hẹn ngày giờ đến nhà Tám A được.
Theo lời Tám A thì phải sau 5h chiều, “bài mới lên” nên Tám A không tiếp khách trước 5h chiều và chỉ tiếp khách về đêm. Như đúng hẹn, chúng tôi đến nhà Tám A lúc 5h30 chiều sau khi lòng vòng kiếm căn hộ mà Tám A đang thuê để sinh sống cùng… vợ và 2 con. Căn hộ nhà Tám A khá chật chội nhưng có hẳn 1 phòng riêng để dành cho việc tiếp khách đến coi bói. Bước vào căn phòng bừa bộn giấy vụn và sách báo với 1 cái bàn to, 1 chiếc ghế đệm và 1 cái ghế gỗ vừa tầm cho 2 người ngồi đối thoại. Trên bàn bày bừa bộ bài tây, sách bói toán và… cả gương soi, kem dưỡng da, son môi. Tám A vừa thở dài than thở vừa xoa nhẹ da mặt mình rồi lấy gương ra soi và nói với giọng buồn rầu là từ hôm trước Tết đến giờ khách đông quá, ngày nào cũng bận rộn coi bói cho khách từ 5h chiều đến 2h sáng, ban ngày thì phải ngủ dưỡng sức, nên chẳng có nhiều thời gian để chăm sóc da làm da khô và nứt nẻ hết rồi. Tôi ngac nhiên hỏi có người đến xem bói trễ vậy sao? Thì Tám A giải thích đầy vẻ dịu dàng rằng vì theo như mọi người đều biết, cuộc sống ở Mỹ khá bận rộn, ai ai cũng phải đi làm suốt ngày, từ sáng sớm đến chiều tối mới về nhà, sau khi lo cơm nước xong, họ đến tìm Tám A để xin quẻ và tâm sự. Lật bài coi quẻ thì không tốn thời gian mấy nhưng vì theo lời Tám A, vì được nhiều khách yêu mến nên họ vừa đi coi bói, vừa tìm đến Tám A để giải tỏa nỗi buồn và tâm sự thầm kín trong lòng về chuyện gia đạo, tình cảm nên Tám A cũng sẵn lòng làm chuyên viên tư vấn tình cảm cho họ. Vì vậy, có hôm cuối tuần Tám A phải tiếp khách đến hơn 2h sáng. Với vẻ đầy kiêu hãnh về nghề bói toán sống về đêm của mình, Tám A nhìn tôi chớp chớp mắt làm duyên rồi hỏi ai đã giới thiệu tôi đến đây. Tôi nói qua 1 chị bạn quen. Thế rồi Tám A cười tươi hân hoan khoe rằng mình đã hành nghề từ nhiều năm trước ở Việt Nam rồi sau đó sang Mỹ định cư và tiếp tục nghề coi bói được vài năm gần đây, bây giờ mình đã có nhiều khách rồi nên chuyện được người này người kia giới thiệu cũng là lẽ bình thường thôi nhưng việc tôi tìm đến Tám A là một sự lựa chọn đúng đắn. Sau khi kêu tôi viết ngày tháng năm sinh, giờ sinh trên giấy, Tám A lật cuốn sách dày cộm đã khá cũ với màu giấy ố vàng trên bàn và nói ” tuổi của cưng được giàu sang nhiều lắm, năm nay sẽ có nhiều tiền lắm, đừng lo, và nếu có tiền thì nhớ đừng tiêu xài hoan phí như đi casino đánh bài mà nên mua hột xoàn đeo để gặp may mắn như tui đây”. Vừa nói, Tám A vừa xoè bàn tay trái ra để khoe chiếc nhẫn hột xoàn to cỡ 4 carat và cả chiếc khoen hột xoàn be bé bên vành tai trái của mình. Vội vàng gấp cuốn sách lại, chiếc điện thoại trên bàn rung lên bần bật, Tám A nhấn nút trả lời với giọng đầy bực tức đừng gọi làm phiền sau 5h chiều vì từ 5h chiều là giờ bận tiếp khách nên mọi liên lạc để lấy hẹn là phải gọi vào ban ngày. Nói xong, Tám A tắt máy rồi chộp lấy chiếc gương soi trên bàn và bôi 1 lớp son môi xong tự cười làm duyên trước gương. Nhìn tôi với vẻ mặt vui tươi và đôi môi chúm chím vừa được bôi son, Tám A gom bộ bài tây bày bừa trên bàn đưa tôi xóc. Với bàn tay nhanh nhẹn đầy nữ tính và kĩ thuật xóc bài, chia bài điêu luyện rất uyển chuyển, Tám A phán những lời rất dịu dàng và ngọt ngào cho tôi về công danh, sự nghiệp, gia đạo, tình duyên trong năm này. Cứ vừa chia bài, và phán được vài câu, Tám A lại chộp lấy chiếc gương nhỏ trên bàn để soi rồi bôi son, thoa kem dưỡng da ở khoé mắt, đến cả cầm viết chì tô lông mày cho đen đậm thêm. Vì không thông báo giá cả một cách công khai nên tôi đã gởi $40 tiền hỷ cho Tám A trong phong bì đã chuẩn bị sẵn trước khi đứng dậy rời khỏi phòng để nhường chỗ cho người bạn đi cùng vào. Cầm lấy phong bì tôi đưa, Tám A dịu dàng e thẹn cám ơn, vuốt phong bì thật thằng rồi mở ra xem, sau nhíu mày và nói: giá $40 là giá của năm trước rồi cưng, năm nay giá mới là $100 cho mỗi quẻ, nhưng vì cưng là khách mới nên tôi lấy giá cũ để làm quen đó nha. Sau đó Tám A bỏ tiền vào hộc bàn và cũng không quên nhắc tôi nếu hết năm nay tiền nong tôi được khá giả như lời Tám A phán thì nhớ năm sau ghé lại coi tiếp. Lúc này, trời đã gần 8h tối, và bên ngoài phòng khách nhà Tám A, “khách hàng” đã đến theo lời hẹn trước khá đông.
Bản chất của xem bói là không xấu, nếu chỉ xem cho vui. Tuy nhiên không phải ai cũng đủ bản lĩnh trước những lời “thầy phán”, “cô phán”, “cậu phán”. Và thường thì những người đi coi bói về mang đủ tâm trạng, buồn có, vui có, lo âu có, sung sướng có. Người bạn đi cùng với tôi có vẻ thoả mãn và thích thú với “thầy Tám A” nên cô ấy còn rủ tôi Tết năm sau ghé lại gặp thầy. Người xưa đã có câu: “Bói ra ma, quét nhà ra rác”, không bàn đến mức độ đúng sai của nghề bói toán nhưng tôi nghĩ không chỉ người Việt ở Cali mà còn nhiều người Việt sống xa quê hương cũng rất mê tín đến mức tiền mất, tật mang rồi gây ra những sự việc đáng tiếc từ những lời thầy phán, những lá bài đỏ đen hay những con bài màu sắc vẽ sống động. Đó là chưa kể, có kẻ còn lợi dụng lòng tin này của những người việt sống xa quê thiếu thốn nhiều thứ về mặt tinh thần để kiếm tiền bất chính khi vấn đề tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng được tồn tại một cách bình đẵng, công bằng trong xã hội phương tây. Vậy đấy nên ông bà ta ngày xưa đã có câu: “Tiền buộc dải yếm bo bo, trao cho thầy bói đâm lo vào mình!”
(Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi)
Nguồn: Vina/ baocalitoday